Thứ Năm, 27 tháng 3, 2008

Trò chơi mới của Lem

Vài ngày gần đây Lem lại có một kịch bản mới, trong đó Lem vào vai "Mẹ" còn mẹ vào vai "Em bé". Em bé được Mẹ chăm chút cho từng li từng tí rất là dễ chịu nhé. Nếu Em bé khóc, Mẹ sẽ ôm Em bé vào lòng mà dỗ dành, dịu dàng và ngọt ngào làm sao chứ! Mẹ sẵn sàng đáp ứng những nhu cầu tối thiểu của Em bé khi Em bé đòi ăn sữa, uống nước, hay thay "bỉm". Nhưng Mẹ cũng biết cách khuyên nhủ Em bé khi Em bé không chịu đi học mà đòi về với Mẹ. Mẹ sẽ đưa Em bé đến lớp và không quên hôn tạm biệt Em bé trước khi ra về. Nếu Em bé lạ lớp, Mẹ sẽ đồng ý ở lại trường học với Em bé một lúc, cùng chơi với Em bé, đồng thời an ủi Em bé rằng, "Con yên tâm, rồi mẹ sẽ sớm quay trở lại!" hay đại loại như vậy. Mẹ có thể chơi trò này rất lâu, từ tối hôm trước đến sáng hôm sau mà vẫn không quên vai diễn của mình. Thậm chí khi đến trường mẫu giáo rồi, Mẹ là người phải vào lớp học, nhưng vẫn không quên vẫy tay tạm biệt Em bé, người vừa mới lái xe đưa Mẹ đến trường.

Mẹ chẳng mấy khi được thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt con yêu (hay bất cứ ai!), cũng thực lòng rất thích thú với trò chơi này. Do đó mẹ phải cảm ơn con nhiều lắm... Được con tạo cơ hội, mẹ tranh thủ cứ rúc đầu vào ngực con để làm nũng - thể hiện rõ mẹ là một em bé nhõng nhẽo và hay vòi vĩnh, chứ không được ngoan ngoãn và tự chủ (trộm vía!) như con, con yêu nhỉ. Vậy mà nhân vật Mẹ không hề nổi nóng đâu nhé, vẫn hết sức chiều chuộng một Em bé "nhiều chuyện" như mẹ. Xem ra mẹ phải học Lem nhiều ...

Dạo này công việc của mẹ dồn dập, mẹ không có đủ thời gian để "quầy quả" tất cả, đâm ra vô tình mẹ cũng trở nên dễ mất bình tĩnh hơn trước. Lem hơi sổ mũi, ho gió, là mẹ đã rất lo. Đêm qua Lem ngủ không ngon, mẹ lo không ngủ được, đến nỗi sáng sớm vì mệt quá mà to tiếng với Lem (Cũng tại vì Lem ngủ cứ hay đạp chăn ra cơ!) Mẹ hối hận :( Thực lòng mẹ không muốn tỏ ra mất bình tĩnh trước con chút nào. Song, mẹ tin rằng Lem hiểu được vì sao mẹ lại ứng xử như vậy, rằng mẹ nói to không phải vì Lem không ngoan mà vì mẹ thiếu kiên nhẫn đó thôi.

Lem còn có một sở thích nữa là xem phim hoạt hình "Mảnh đất thời tiền sử" ("Land before time"), với giai điệu sâu lắng và đậm chất nhân văn của bài hát "Hãy cùng nhau bước tiếp" ("If we hold on together"). Tất cả bắt đầu vào hôm mẹ đưa về cho Lem bộ tranh tô màu "Mảnh đất thời tiền sử". Mẹ thật bất ngờ khi thấy Lem đã thuộc lòng tên của tất cả các nhân vật trong tranh, trong đó có nhiều nhân vật thoạt nhìn rất giống nhau, rất khó mà nhận biết được. Thì ra, thỉnh thoảng ở lớp, các bạn vẫn mang đĩa DVD đến để các cô bật cho cả lớp cùng xem, trong đó phim này là bộ phim Lem ưa thích nhất - xem mãi mà không chán. Thế là mẹ lên kế hoạch thuê đĩa DVD bộ phim này cho Lem xem, bắt đầu từ tập phim gốc - bộ phim đã làm bao nhiêu thế hệ thổn thức vì nghị lực của chú khủng long cổ dài trên hành trình tìm về với gia đình, và vì tình bạn đẹp đẽ của năm chú khủng long con - mỗi chú có một dáng vẻ, một cá tính rất khác nhau, nhưng gắn bó với nhau, vì nhau như ruột thịt.

Kể từ khi làm quen với phim, Lem bắt đầu dàn dựng lại các đoạn phim mà Lem ưa thích rồi yêu cầu mẹ đóng cùng. Lem nhớ phim đến từng chi tiết, và hướng dẫn cặn kẽ để mẹ đóng sao cho đạt nữa.

Mẹ biết là Lem mong mẹ có em bé lắm, để Lem có bạn chơi cùng ấy mà. Lem làm gì cũng nghĩ đến em bé nhé. Hồi Lem ba tuổi, Lem rất thích trò chơi nhìn qua rốn mẹ và tưởng tượng xem em bé đang làm gì để mô tả cho mẹ. Còn bây giờ, Lem hay tưởng ra các sinh hoạt hàng ngày của Lem với sự có mặt của em bé trong đó. Chẳng hạn, khi bạn mời Lem đi sinh nhật, Lem nghĩ ngay đến việc, nếu có em bé thì Lem sẽ cho em bé đi cùng. Lem còn nhắc mẹ để mẹ nhớ cho em bé ngồi trên ghế riêng sao cho em bé khỏi nghịch ngợm trong bữa tiệc sinh nhật. Mẹ cũng mong có em bé cho Lem còn "làm chị", còn chăm sóc em, chứ bộ ... Nhưng ... cho mẹ lại "xin khất" con yêu nhé :) Chỉ mong sao ngày ấy, ngày gia đình mình thật sự ổn định và mẹ sinh em bé cho Lem, sẽ đến thật gần, con nhỉ.

Không có nhận xét nào: