Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2008

Câu cá hồi trên núi


Nhớ kỳ nghỉ lễ Phục sinh năm ngoái, cả nhà rong ruổi trên dãy Macedons. Năm nay, cả nhà đổi hướng trở về với Yarra Valley, nơi bố mẹ và Lem đã nhiều lần du ngoạn mà chưa bao giờ thấy nhàm chán.

Kỳ nghỉ lễ Phục sinh đến sớm hơn mọi năm, khi rừng thu cây vẫn chưa thay màu áo mới. Chẳng có vấn đề gì - có chăng là máy ảnh của mẹ đỡ phải làm việc liên tục thôi. Vừa bước vào ranh giới của Yarra Glen, những đồi xanh nho mướt và trù phú đã hiện ra, cánh đồng nối tiếp cánh đồng. Những con đường núi uốn lượn quanh các rừng bạch đàn nguyên sinh ... Thật là thư giãn ...

Lem và mẹ câu cá hồi





Con cá to nhất trong số ba con cá nhà mình câu được là của mẹ và Lem nhé!



Câu cá thực ra không phải là công việc thú vị đối với một cô bé hơn 4 tuổi như Lem. Ấy thế mà Lem vẫn rất nhiệt tình khi hai mẹ con và dì Hương, những tay câu cá lần đầu, lần lượt câu được hai chú cá hồi béo tròn. Nhưng đến khi đứng câu cùng bố ở hồ cá hương (trout) thì Lem mất kiên nhẫn thực sự. Lem hết kêu muỗi rồi lại kêu ruồi. Rồi Lem kêu, ruồi và muỗi chẳng chịu nghe lời khi Lem đã phe phẩy tay đuổi đi. Cực chẳng đã, Lem liền rủ mọi người đi về. Tuy nhiên, lúc này mọi người chưa thể đáp ứng nhu cầu của Lem được. Có vẻ như lũ cá hương khôn ngoan hơn lũ cá hồi nhiều. Làm thế nào mà mẹ cứ quăng mồi câu là cá hương rỉa hết sạch, nhưng chẳng một con nào cắn câu cả. Trong khi đó, mẹ chỉ mất vài phút đã câu được một chú cá hồi... Kêu gọi mọi người đi về một lúc không được, Lem liền bỏ vị trí chạy loăng quăng ra chỗ khác chơi. Cảm ơn con nhé! Làm tội bố lại phải bỏ vị trí để chạy theo con trông chừng, nhưng mẹ thì được ngồi câu thêm một lúc nữa ... Rất thú!

Đối với Lem, trại cá có nhiều điều thú vị mà chẳng liên quan gì đến việc câu cá cả. Đó là một cái hồ đã cạn sạch nước, để lộ lòng hồ lổn nhổn đất đá, trông giống như một cái bát khổng lồ bằng đất chưa nung. Có lẽ hồ này trước đây cũng là hồ thả cá, nhưng đã không còn được sử dụng nữa. Dù sao đây cũng là một dịp để Lem quan sát xem, dưới mặt nước xanh thẫm kia, "nhà cửa" của các chú cá trông như thế nào. Điều thú vị còn là cái bể cá trưng bày với hàng trăm chú cá con, độ lớn trung bình chỉ nhỉnh hơn ngón tay người lớn. Ngay trên thành bể là tấm biển nho nhỏ mời mọi người thử bắt cá bằng tay. Thử mà xem - những chú cá hồi da trơn tuồn tuộn, quẫy đuôi một cái là đã "bắn" từ đầu này đến đầu kia của bể. Mẹ chịu! Mẹ chỉ sờ được chứ không thể nào túm được dù chỉ một chú cá. Lem đứng xem mẹ bắt cá một cách chăm chú, thậm chí có phần "căng thẳng", thỉnh thoảng lại gợi ý để mẹ đi lấy vợt mà múc cá lên :) Phải chăng Lem lo sợ lũ cá bị đau, hay chỉ đơn thuần sáng kiến rằng dùng vợt để vớt cá thì sẽ dễ dàng hơn (?) Mẹ quá bị hấp dẫn bởi việc đùa giỡn với lũ cá mà quên không tìm hiểu chi tiết này. Bây giờ ngồi viết lại mới thấy thương thương lũ cá đã phải chơi trò đuổi bắt với mẹ một cách bất đắc dĩ. Rất có thể Lem đã "xót thương" cho lũ cá từ lúc đó mà mẹ không biết vậy ...

Lem cũng lấy làm vô cùng thích thú khi được mẹ chỉ cho xem một bụi hoa súng hiếm hoi, nổi lững lờ trên một vũng nước nhỏ cạnh lối đi. Thân súng, lá súng - những gì nhìn thấy được trên mặt nước - đã héo tàn - như một minh chứng của mùa hè nóng bỏng vừa đi qua. Nhìn kỹ hơn một chút, Lem mới phát hiện một nụ súng đang ngủ thiêm thiếp trong làn nước bùn đục lờ lờ, lặng lẽ chờ đợi mùa khai nụ. Không giấu nổi sự mừng rỡ, Lem khoe với bố:

- Hoa súng đang "ấp" nụ đấy bố ạ! (The flower is "hatching", Daddy!)

Tranh vẽ Hoa súng của Claude Monet



Cá câu xong được đưa vào bếp làm sạch và chất vào thùng ướp lạnh. Xong xuôi, cả nhà lên đường đi dạo núi và đến thác Steavenson. Đây là ngọn thác duy nhất ở Victoria được thắp sáng bằng đèn thuỷ lực tạo ra bằng chính sức nước của thác. Nhưng trời còn quá sớm để chiêm ngưỡng cảnh quang này.

Thác Steavenson - Thác nước cao nhất của Victoria



Ngọn thác "khiêm tốn" là vậy (mẹ đang nghĩ tới Thác Bản dốc ở biên giới Việt Nam - Trung Quốc), nhưng là nguồn cung cấp nước sinh hoạt cho toàn bộ dân cư ở địa phương này. Thế mới thấy thiên nhiên hào phóng với con người biết nhường nào, con ạ!

Cả nhà ra về cùng lúc mặt trời xuống núi ... Tối nay đương nhiên cả nhà ăn tươi rồi ...

Không có nhận xét nào: