Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2007

Melbourne chớm đông

Tan sở.

Vừa bước ra khỏi văn phòng, một cơn gió lạnh ùa tới, em run rẩy không kịp khép vạt áo choàng. Vỉa hè ướt mưa, lác đác những chiếc lá ngô đồng màu nâu vàng đẫm nước nằm im lìm, kiên nhẫn như trong một bức tranh nghệ thuật sắp đặt. Chiều còn non mà trời đã tối sẫm.

Em bước vội qua đường. Một cơn gió lạnh nữa thổi tạt qua con phố hẹp. Lất phất mưa bay, bỏ lại sau vài hạt mưa tinh nghịch đậu trên bờ mi em. Em xuýt xoa, hít hà cái khí lạnh se se, mải mê bước tiếp. Nhớ quá cảm giác thơ của Nguyễn Đình Thi ...

"Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may"

(Đất nước).

Liệu con gió ấy ở nửa bán cầu phía nam này có được gọi là gió heo may không nhỉ? Gió không khô ráo, cũng không thoảng mùi hoa sữa kỷ niệm hay hương cốm vòng gói trong lá sen buộc bằng nhánh lúa khô, nhưng nhất định nó có "hơi may". Con gió lành lạnh, man mát đủ để làm em bay bổng mơ về một vòng tay ấm trong một buổi chiều cuối thu ... là gió heo may của riêng em vậy.

Sân ga chiều. Khí lạnh len lỏi làm mỗi lữ khách vốn đã xa lạ lại càng khép mình hơn. Không gian như rộng ra, cao hơn, khoảng cách giữa người với người và với sự vật xa dần. Bởi ai cũng co ro, những bàn tay tím lạnh thu gọn vào túi áo choàng hoặc bắt chéo khó khăn trước ngực. Hiếm thấy những cái bắt tay thân thiện hay những cái ôm choàng nồng nhiệt rạng rỡ mà em vẫn thường thấy khi ngày hè sôi động.

Con tàu lao đi. Em nhìn trân trối qua cửa kính như muốn ghi lại toàn bộ khung cảnh thành phố một chiều mưa. Kính ướt mưa hay mắt em long lanh? Em nhớ mùa thu Hà Nội da diết, và nhớ những buổi đầu đông, khi mà trời càng lạnh em càng thấy ấm vì anh sẽ ôm em chặt hơn, hôn em dịu dàng hơn, ủ ấm tay em trong đôi bàn tay lúc nào cũng ấm của anh - nhiều hơn.

Tàu ơi đi nhanh - chở em đi về nơi có lửa ấm nhé.

Mùa thu vẫn nấn ná ở lại - nhưng mùa đông thì đã đến thật gần. Tối nay nằm ngủ nhớ đừng có đạp tung chăn nhé, con yêu ...

Thứ Sáu, 18/05/'07