Thứ Tư, 7 tháng 2, 2007

Quê hương thứ hai của tôi

Kỷ niệm về xứ sở chuột túi - quê hương thứ hai của tôi
--------------------------------------------------------------------------------
Ngày này tròn 10 năm về trước mình đặt chân đến Úc lần đầu tiên đấy các mẹ ơi*. Thời gian trôi nhanh thật là nhanh.

Hồi đó mình vừa tròn 18, trong ba lô (và lỉnh kỉnh va li, túi xách ...) chứa đầy hoài bão. Đón mình ở sân bay Tullamarine là một anh người Singapore da trắng, cao to, đẹp trai, đeo đôi kính gọng vàng thanh thoát rất chi là trí thức (Sinh viên tình nguyện được trường cử đi đón!). Suốt chặng đường vào thành phố hai anh em cứ nói chuyện líu lo như hai người bạn cũ lâu ngày mới gặp - yêu thế!

Ngôi nhà mình ở đầu tiên là khu Flemington. Mình còn nhớ đường từ sân bay về đây đẹp như tranh vẽ cổ tích - những hàng cây rợp bóng, những thảm cỏ xanh rờn dưới lung linh những hạt nước li ti tỏa ra từ vòi tưới nước tự động (Bây giờ thì không còn nữa rồi vì Melbourne đang trong thời kỳ hạn hán báo động mà), những ngôi nhà kiểu Victoria có hàng hiên đầy hoa nở và ban công tầng hai bằng sắt uốn nghệ thuật và sang trọng.

Hôm ấy là chiều 30 Tết. Vừa đến nơi, vội vàng nhưng thành kính, mình lấy từ va-li bức tượng phật bà nho nhỏ để lên nóc tủ lạnh cho chị bạn làm bàn thờ. Cả nhà tíu tít chuẩn bị cỗ tất niên. Còn mình, "tẩy trần" xong mở cửa bước ra ngoài phố. Góc phố nhỏ yên tĩnh lạ lùng - đứng ngoài phố mà mình có cảm giác như trong sân nhà vậy. Mình hít sâu lồng ngực bầu không khí trong veo, thoang thoảng mùi dầu lá bạch đàn và nhựa cây trắc bá.

Sắp giao thừa (giờ địa phương) rồi mà mặt trời vẫn còn đủng đỉnh, đất trời vẫn sáng trưng. Đêm ấy, mấy chị em quây quần bên mâm cỗ giao thừa đầm ấm. Mình còn nhớ cái mùi là lạ rất Tây của gian bếp nhỏ trong ngôi nhà đầu tiên ấy, nhớ cảm giác sửng sốt của mình khi thấy chị LA thò cốc hứng nước từ vòi rồi đưa lên miệng uống ngon lành, và nhớ món lươn xào sả ớt thơm phức béo ngậy mà chị H làm để dành năm mới mọi việc suôn sẻ.

Hôm nào mình sẽ dẫn con gái theo tuyến tàu điện số 59 (Airport West phải không nhỉ) về qua nhà cũ (có gì thăm nhà em Titti nhà bác Hạt dẻ luôn!). Mình vẫn nhớ cảm giác "sắp về tới nhà rồi" mỗi khi tàu điện lắc lư qua khúc quẹo nơi có mấy quán rượu lúc nào đèn cũng sáng choang. Leng keng ... leng keng...


Ấn tượng đầu tiên tốt đẹp là cảm hứng cho mình gắn bó với Melbourne cho đến bây giờ. 10 năm - đi nhiều, học nhiều, làm nhiều và "yêu" nhiều (hài hước tí nhỉ), nhưng hoài bão thì đã vơi đi nhiều lắm. Nhìn lại vẫn thấy mình ngây thơ quá ...

(Viết ngày 06 Feb 07)

*Bài viết đăng trên www.webtretho.com