Thứ Ba, 19 tháng 2, 2008

Mẹ làm cộng tác viên VOV

Con yêu thương

Mẹ đang giở tay viết về "Những kỳ nghỉ thú vị" cho con thì cô Hòa giới thiệu với mẹ, có cô Hoa, phóng viên của Đài Tiếng nói Việt Nam, đang muốn nhờ mẹ giúp vài việc. Tưởng gì, hoá ra cô Hoa muốn mời mẹ viết bài cho trang báo điện tử của Đài Tiếng nói Việt Nam về Tết Nguyên đán năm nay ở Úc. Mẹ nhận việc với đầy nhiệt tình, và cũng đã dành kha khá thời gian vào công việc này, gồm cả đi thực tế, chụp ảnh, và viết bài nữa. Bởi vậy mà việc viết cho con bị gián đoạn một thời gian ...

Mẹ đã gửi cô Hoa hai bài viết và rất nhiều ảnh để đăng báo; Và đây là "thành quả lao động" của mẹ, con đọc nhé.

Tết Việt ở Australia
Đọc bài

Cách Hà Nội hàng ngàn cây số
Đọc bài

Bài báo thứ nhất của mẹ gửi sớm nên được xếp vào mục Văn hoá và đăng ở Trang nhất hôm 4/2/2008 (Sau này bài được chuyển về mục Kiều bào). Bài báo thứ hai vì mẹ gửi quá muộn (mồng 9 Tết) nên "bị" đăng ở trang Bạn đọc viết (Ở trang này thì bài viết không còn mang tính thời sự nữa rồi!). Cô Hoa cũng an ủi mẹ: "Phải các bài "dở" thì loại toàn được đăng ở vị trí ngon. Bài viết của em nếu mà gửi sớm hơn thì vô cùng quý giá, tiếc là muộn quá!". Tuy nhiên, mẹ vẫn rất hài lòng. Nếu bài thứ nhất mẹ được nhuận bút $300,000 đồng Việt Nam, thì bài thứ hai mẹ vẫn được $200,000 đồng (Chứ có ít đâu!). Thế là Tết này, mẹ "thu hoạch" được tất cả nửa triệu đồng Việt Nam. Mẹ đã nhờ cô Hoa cho người nhận hộ số tiền nhuận bút này và chuyển đến Quỹ của Hội Nạn nhận Chất độc Da cam/Dioxin Việt Nam (Trang web). Cô Hoa chia sẻ với mẹ, cũng nhiều cộng tác viên dành nhuận bút để làm từ thiện khi viết bài cho báo.

Chất độc da cam, tàn dư của cuộc chiến tranh chống Mỹ (nước ngoài thì gọi là "chiến tranh Việt Nam"), có sức tàn phá ghê ghớm đối với sức khỏe nói riêng và chất lượng cuộc sống nói chung của người Việt Nam sau chiến tranh. Chất độc này không chỉ phá hủy mùa màng, gây hại cho toàn bộ hệ sinh thái vùng nhiễm độc, mà còn gây ra dị tật bẩm sinh ở người. Chất độc tồn đọng trong đất, nước, cỏ cây ... không chỉ là hiểm họa cho một thế hệ mà có thể rất nhiều thế hệ mai sau (Tham khảo trang web). Và còn rất nhiều điều về tác hại của chất độc da cam/dioxin lên sức khỏe con người mà chúng ta chưa biết, bởi hiện trạng này đến nay vẫn chưa có được sự công nhận xứng đáng trên trường quốc tế, mà Việt Nam thì chưa đủ cơ sở vật chất để tìm hiểu và nghiên cứu về nó.

Vẫn biết sự đóng góp của chúng ta chỉ như từng hạt muối thả xuống biển khơi, nhiều đến mấy vẫn chẳng làm biển mặn mòi thêm. Nhưng là người Việt Nam, mẹ cảm thấy bản thân mình cũng có trách nhiệm chia sẻ với đồng bào mình, những người kém may mắn sinh ra phải gánh chịu hậu quả của chiến tranh. Trong cuộc sống bận rộn ngày nay, chúng ta chỉ cần dừng lại một giây và nghĩ tới các nạn nhân này đã là một sự chia sẻ rồi, phải không con? Người phương Tây hay nói, "Nho nhỏ thế thôi, nhưng đó là hạnh phúc!" ("Happiness comes in small packages") mà.

Chúc một năm mới an lành!

Không có nhận xét nào: