Thứ Năm, 28 tháng 2, 2008

"Mission complete"

Con yêu,

Sáng nay, Lem đi học sớm hơn thường lệ nửa tiếng - có nghĩa là con tới lớp vừa đúng giờ. Tất nhiên là con tự dậy, cứ như có đồng hồ báo thức vậy. Mẹ cũng nói thêm, trừ những buổi đi đưa đón người thân thật sớm ở sân bay, chưa bao giờ mẹ phải gọi Lem dậy vào buổi sáng cả. Mẹ luôn luôn để Lem ngủ thật đẫy giấc rồi tự động dậy thôi. Nếu mẹ cần con dậy sớm thì mẹ thường điều chỉnh giờ đi ngủ, có nghĩa là, rủ con đi ngủ sớm. Ở tuổi này, giấc ngủ của con có lẽ thuộc tầm quan trọng bậc nhất. Bởi vậy, mẹ không muốn rút ngắn giấc ngủ của con vì bất cứ lý do giờ giấc nào. Đúng vậy, cho dù như thế mẹ có phải hi sinh giờ làm việc của mẹ! Mẹ con mình cứ thế phát huy, con nhỉ.

Lúc con vừa tới lớp, thấy con, Sarah và Hannah cùng một lúc lại chạy tới chào hỏi, vuốt ve. Con mải mê với các bạn mà không kịp chào mẹ nữa. Mẹ khẽ chạm vào tóc con, vẫy tạm biệt và hôn gió. Con chỉ liếc mắt kịp nhìn mẹ, làm động tác hôn đáp lại, rồi lại quay ra với các bạn. Chúc con một ngày vui!

Trời đã trở lạnh rồi. Những cơn mưa cuối mùa hạ thường xuất hiện bất ngờ báo hiệu tiết giao mùa. Lá cây bắt đầu ngả vàng, dịu dàng gọi mùa thu tới...

Có phải do cảm nhận không khí lạnh mà hôm nay con dậy sớm hơn không? Mẹ hỏi thế nhưng mẹ biết - vì đêm qua mẹ thấy Lem trèo lên giường bố mẹ và cứ nằm ôm mẹ mà ngủ (Thường thì Lem không ngủ ôm bao giờ! Đắp chăn lại càng không! Lem chỉ thích nằm giang chân giang tay mà ngủ, hoặc cùng lắm là gác chân lên gối!). Sáng dậy, tranh thủ lúc chải tóc cho Lem, mẹ hỏi chuyện. "Hôm qua sao lúc ngủ con lại ôm cứng mẹ vậy?" - mẹ mở đầu. "Vì con yêu mẹ!" - Lem trả lời mà không cần suy nghĩ. "Cảm ơn con, mẹ cũng yêu con. Nhưng có phải con lạnh không?" - mẹ vẫn băn khoăn. Lem tinh nghịch - "Không, con nóng lắm! Nhưng vì mẹ lạnh nên con ôm mẹ cho mẹ khỏi lạnh mà!". ... "Ghê" chưa ...!

Không có nhận xét nào: