Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2007

Tốt nghiệp lớp Mẫu giáo - Trường Múa Victoria

Lần thứ hai biểu diễn trên sân khấu Nhà hát, Lem có cảm xúc gì không?

Lần đầu tiên Lem say sưa nhún chân và xoè tay theo điệu một bài hát Pháp "Kìa Con Bướm Vàng" là trên sân khấu Nhà hát Hồng Hà - nhà hát nằm trên phố Đường Thành, Hà Nội. Khi đó Lem vừa tròn 2 tuổi rưỡi, nhưng đã rất tự tin và chững chạc trên sân khấu. Ở dưới ghế khán giả, mẹ hồi hộp xem Lem làm đúng mọi động tác theo đúng nhịp nhạc và với một sự tập trung cao độ. Với bộ váy cánh tiên màu hồng đậm và hai bím tóc hoa hồng, đôi bàn tay xinh xinh xoè ra và chụm lại phía trước mô tả những cánh bướm đang dập dờn trong gió, Lem góp phần làm cho dàn múa lớp "Explorer Yellow" của trường Mẫu giáo O'hana thành công rực rỡ.

Lần này, Cung Văn hoá của Quận Darebin ở cách Nhà hát Hồng Hà hàng chục ngàn cây số và vượt Thái Bình Dương ... Lem của mẹ có cảm nhận một sự khác biệt nào hay không? Năm nay, nhà hát lớn hơn năm ngoái rất nhiều. Lượng khán giả cũng đông hơn, vì trường múa không chỉ dành cho lứa tuổi mẫu giáo mà tất cả các lứa tuổi, do đó số lượng các gia đình đến dự tấp nập và nghiêm túc hơn. Vé cho buổi diễn được bán hết từ rất sớm, và với giá khá cao :) Chương trình kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ, với hai lần nghỉ giữa giờ cơ đấy! Màn diễn của lớp múa Mẫu giáo ở ngay phần đầu, nhưng biểu diễn xong, Lem vẫn tiếp tục say sưa thưởng thức từng màn múa, từ hip hop, jazz, hiện đại, giày gõ (tap), đến nhạc kịch, và thực sự bị cuốn hút cho đến khi chương trình kết thúc vào lúc hơn 11 giờ đêm. Một điều bất ngờ đang chờ đợi Lem ở phần kết thúc, phải chăng Lem thức khuya vì cảm nhận được điều này?

Sau một năm học gồm bốn học kỳ, một lần tổng duyệt tại trường múa và một lần tổng duyệt tại Nhà hát, cuối cùng thì đêm diễn đã đến. Sau khi các chị Jenny và Anna trong vai hai nhân vật dẫn truyện múa khúc dạo đầu, tấm màn nhung đỏ được kéo lên trong tiếng nhạc "Wee Willie Winkie", bài hát mẫu giáo mở đầu cho tiết mục "Truyện Mẫu giáo" (The Nursery Book). Trên sân khấu, các diễn viên nhí lớp Mẫu giáo trong trang phục "đồ ngủ" gồm hai màu hồng và xanh nõn chuối, xếp vòng cung trong tư thế gập người nằm ngủ. Rồi theo lời hát, các diễn viên nhí vươn vai choàng tỉnh, bắt đầu thay đổi đội hình, và làm các động tác ballet. Lem tỏ ra đã rất nhuần nhuyễn với các động tác này, như là chuyển tư thế từ đứng sang ngồi, tay chống hông nhún chân bên này sang bên kia, chạy nhẹ nhàng trên đầu ngón chân, hay uốn tay mô tả cánh bướm bay. Thứ tự sắp xếp đội hình có vẻ khác với buổi sáng hôm tổng duyệt, nhưng có vẻ sự "lộn xộn" mới phát sinh này không làm Lem bận tâm nhiều lắm. Lem vẫn say sưa diễn, nhún nhảy theo tiếng nhạc và cẩn thận theo dõi chị Jenny làm mẫu múa cùng. Bài hát sớm kết thúc và trong nháy mắt Lem và các bạn đã chạy vào trong cánh gà sân khấu. Tiếng vỗ tay rộ lên khắp hội trường để cổ vũ cho các diễn viên nhí đã hoàn thành xuất sắc bài múa. Mẹ còn đang lưu luyến với Lem thì các diễn viên lớp lớn đã chuẩn bị sẵn đội hình cho bài hát tiếp theo ... "Pop Goes the Weasel"...


Sau giờ nghỉ giữa giờ lần thứ nhất, Lem hồ hởi đón mẹ tại cửa sân khấu bằng một nụ cười rạng ngời mà mẹ không thể nào quên - Nụ cười của một diễn viên múa hài lòng với bài diễn của mình, đầy năng lượng, mãn nguyện và vui sướng. Mẹ giúp Lem thay đồ diễn, mặc lại chiếc váy Tinkerbell ưa thích và cùng Lem trở lại khán phòng. Khi đi ngang qua sân khấu, Lem sung sướng kể với mẹ, bằng tiếng Anh, rằng con vừa mới biểu diễn ở sân khấu trên cao này đấy. Ngồi trên chiếc ghế khán giả bọc nhung, Lem rạng rỡ và tự tin, líu lô kể chuyện biểu diễn cho mẹ nghe. Lem ăn một lèo hết 5 miếng chả thịt gà mà vẫn còn "thòm thèm", lao động nghệ thuật quả là vất vả đấy chứ!

Mọi tiết mục đều thành công xuất sắc không có một trở ngại nào, ngoại trừ việc một vài màn diễn của các diễn viên bé hơn thỉnh thoảng lại làm cho khán giả cười vui thích vì sự ngộ nghĩnh, ngây thơ, của một số động tác chưa nhuần nhuyễn, hoặc quá nhiều cảm xúc đến mức phô trương. Lem rất nhạy cảm với các bản nhạc sống động có nhịp trống nhanh, và thường đứng tại chỗ múa theo một cách hồn nhiên. Những bài hát của Justin Timberlake, Michael Buble, Kylie Minogue v.v... được đưa vào dàn dựng thành những điệu múa hiện đại, hip hop, jazz v.v... một cách khéo léo và duyên dáng. Lem làm theo những động tác khó như đá chân cao, ngửa người ra sau ... Lem biết không, thực ra, trong Nhà hát có những nguyên tắc riêng, nhất là việc khán giả phải ngồi nghiêm túc tại ghế của mình và giữ trật tự. Thế nhưng mẹ không dám nhắc Lem nhiều, vì, thứ nhất mẹ sợ làm như vậy lại thêm ồn ào. Thứ hai, dù sao đêm này cũng là đêm biểu diễn của các diễn viên nhí nên mọi người sẽ châm chước. Và thứ ba, nhìn Lem thả hồn vào âm nhạc đáng yêu quá đi thôi, mẹ không nỡ làm con "mất hứng" :) Khán giả xung quanh cũng có vẻ không phiền, ngược lại một số người còn khen con đáng yêu ("So..o.. cute!") nữa. Hi vọng lớn dần lên con sẽ học thêm cách ứng xử một cách lịch sự và thanh lịch trong nhà hát để mẹ không phải lo lắng nhé!

Cuối cùng thì buổi lễ trao phần thưởng và học bổng cho các học sinh xuất sắc đã đến. Phần thưởng công bố đầu tiên được trao cho học sinh xuất sắc của khối Mẫu giáo cho thành tích học tập chăm chỉ và đạt kết của tốt. Thật là bất ngờ, trong mấy chục học sinh nhí, bà Hiệu trưởng đã lựa chọn và nêu tên "Minh Dao" trước khán phòng Nhà hát. Mọi người vỗ tay cổ vũ, trong khi bà Margaret giải thích rằng giờ này đã muộn nên chưa chắc các diễn viên nhí còn thức để nhận phần thưởng. Tuy nhiên, bà chưa kịp ngắt lời thì Lem đã nhanh nhẹn bước lên bục cầu thang sân khấu, chân trần, váy xoè bồng bềnh, tóc xoã ngang vai ... tự tin nhận quà sách và ôm hôn bà. Thật là đáng tự hào, phải không con? Cuốn sách phần thưởng "My First Ballerina Book" quả là một món quà quý giá; mẹ hi vọng con sẽ làm cho tủ sách phần thưởng của con ngày càng nhiều thêm nhé.

Chúc con ngủ ngon sau một ngày đầy sự kiện như hôm nay - mẹ sẽ viết tiếp vào ngày mai. Hôn con! xxx

Không có nhận xét nào: