Rồi ngày đi khám răng cũng đến. Mẹ nghỉ làm, Lem cũng nghỉ học hẳn một ngày với mẹ, chỉ để đến gặp bác sỹ nha khoa. Cả buổi sáng, Lem ở nhà quay quẩn đọc sách rồi vẽ tranh. Chừng sắp đến giờ khám, mẹ rủ Lem đi đánh răng: "Con đi đánh răng để đến bác sỹ khám xem răng con có sạch không nhé!". Lem hiểu ý ngay, vui vẻ đi đánh răng và hào hứng cùng mẹ lên đường.
Vừa, đến phòng khám, Lem chạy ngay đến khu để đồ chơi và say sưa với một bộ xếp hình bằng gỗ. Sảnh đợi sạch sẽ, ngăn nắp và yên tĩnh. Thỉnh thoảng Lem lại nhìn mẹ cười một cách tin tưởng, chứ Lem không biết rằng trong lòng mẹ lo lắng đến thế nào ... Từ bé đến giờ, Lem khá là tự giác và chững chạc mỗi khi tới phòng khám. Dường như Lem luôn hiểu, tới phòng khám là để kiểm tra sức khoẻ - là một việc cần làm chứ không có gì đáng sợ cả. Các bác sỹ mà Lem từng gặp đều rất nhẹ nhàng, tâm lý, và thân thiện với con trẻ. Duy chỉ có lần gần đây nhất khi Lem tròn bốn tuổi, mẹ đưa Lem đi tiêm chủng, Lem đã khóc rất to và chống cự lại. Lỗi tại mẹ, do mẹ "rút kinh nghiệm" lần gần nhất Lem được tiêm chủng, hồi Lem hai tuổi rưỡi, mà không điều chỉnh cách ứng xử cho phù hợp với độ tuổi và nhận thức của Lem bây giờ. Nếu hồi hai tuổi, Lem đi tiêm rất ngoan mà không cần mẹ phải bàn bạc nhiều về việc này, thì bây giờ Lem đã tỏ vẻ không thích tiêm ngay từ đầu, và lẽ ra mẹ đã phải giải thích kỹ lưỡng cho Lem về tầm quan trọng của việc tiêm chủng để Lem chuẩn bị tinh thần. Vậy mà, giống như hồi trước, mẹ cứ "lạnh lùng" đưa Lem đến phòng tiêm, để Lem chơi thỏa thích trong khi ngồi chờ đến lượt. Cuối cùng thì Lem đã phải cần đến bốn người giữ chân giữ tay mới tiêm xong hai mũi đấy.
Rõ ràng hôm nay, mẹ thiếu tự tin hơn Lem rất nhiều. Khi được gọi, Lem nhanh nhẹn đi theo cô nha sỹ vào phòng, rồi trèo lên ngồi ngay ngắn trên ghế. Để thu hút sự chú ý của Lem ra khỏi các dụng cụ nha khoa tinh xảo được bày đầy trên khay trước mặt, mẹ đưa cho Lem cầm bộ mô hình hai hàm răng và một chiếc bàn chải bằng nhựa, cỡ phóng đại. Lem bị hấp dẫn ngay, cầm lấy mô hình quan sát và dùng bàn chải làm bộ đánh răng. Vừa lúc ấy bác sỹ vào. Tay vẫn còn cầm chiếc bàn chải to đùng, Lem liền nhe hai hàm răng xinh xinh ra, chờ đợi bác sỹ kiểm tra. Tất nhiên là việc kiểm tra răng của bác sỹ không đơn giản thế. Bác sỹ quàng cho Lem một cái yếm trẻ em có in hình những chú gấu Teddy màu hồng và màu xanh, bảo Lem nằm ngửa đầu và chuẩn bị cưỡi ngựa trên ghế. Lem hơi bỡ ngỡ, vẫn chưa ngửa hẳn đầu ra sau, nhưng đã khá thích thú khi bác sỹ điều chỉnh độ cao của chiếc ghế mềm.
Bác sỹ bảo, Lem há miệng to để bác sỹ đếm răng cho Lem. Lem liếc nhìn mẹ. Mẹ mỉm cười với Lem trấn an, "Bác xem răng con có sạch không nhé!". Bác sỹ xem xét cả hai hàm răng của Lem khá cẩn thận. Rồi tranh thủ sự hợp tác của Lem, bác sỹ tiến hành làm sạch răng cho Lem ngay. Trước khi bật máy đánh bóng răng, bác sỹ còn cẩn thận cho máy chạy thử trên ngón tay cái của Lem nữa. Đầu máy đánh bóng răng nhìn chẳng khác gì đầu bàn chải đánh răng của bố mẹ ở nhà, chỉ có điều bé hơn. Bác sỹ cũng không quên đưa cho Lem một đôi kính râm để đeo cho khỏi bị chói mắt vì ánh đèn. Mẹ vẫy tay trêu Lem để động viên tinh thần, chẳng biết lúc đó Lem có để ý nhìn mẹ qua đôi kính to quá khổ không nữa.
Đánh bóng răng xong, bác sỹ bắt đầu công đoạn lấy cao răng. Lem cũng có cao răng đấy, chỉ một chút thôi phía mặt trong của mấy cái răng cửa nhỏ xíu. Thấy bác sỹ cầm dụng cụ cạo nhọn hoắt lên, tim mẹ muốn nhảy ra ngoài (rõ ràng là mẹ rất "nhát"!). Trong khi đó Lem vẫn nằm yên, tay nắm chặt cái bàn chải mô hình, chờ đợi bác sỹ thực hiện xong các thao tác. Bác sỹ bảo Lem há miệng to, Lem há to. Bác sỹ bảo Lem há nhỏ, Lem há nhỏ. Bác sỹ bảo Lem khép miệng, Lem khép miệng.
Cuối cùng, bác sỹ đưa máy hút làm sạch miệng vào để Lem làm quen với dụng cụ này, không quên cho Lem thử trên tay trước. Vẫn để Lem nằm há miệng, bác sỹ gọi mẹ tới bên để quan sát hai hàm răng của Lem ...
Xong xuôi, bác sỹ điều chỉnh ghế và bảo Lem ngồi dậy súc miệng. Lem chỉ nhấp một ngụm nước nhỏ, súc miệng một cách từ tốn. Trong khi đó, bác sỹ bắt đầu nói chuyện với mẹ, lưu ý mẹ phải hạn chế đồ ăn thức uống có đường cho Lem. Trái với hiểu biết của mẹ, bác sỹ bảo tốt nhất vẫn là hạn chế đồ ngọt hoàn toàn. Mẹ thì lại nghĩ một chút ngọt cũng tốt, tuy rằng Lem đâu có mặn mà với đồ ngọt lắm. Bác sỹ nói đến đâu, mẹ gật gù đến đấy. Còn Lem, cứ ngồi trên ghế cười khì khì, lúc nhìn mẹ, lúc quay sang bác sỹ lắng nghe. Nhìn con cười "ghét" lắm cơ. Chẳng hiểu con cười vì cử chỉ của mẹ lúc đó buồn cười, hay vì con mừng vì mình đã hoàn thành buổi kiểm tra sức khỏe răng một cách dũng cảm.
Về nhà, mẹ liền chụp ảnh ngay cho Lem để kỷ niệm buổi làm việc hôm nay.
Lem được tặng "stickers"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét