Thứ Ba, 18 tháng 12, 2007

Những điểm đáng yêu của Lem

"I am not special - every one is special!" - Với mẹ, con gái yêu lúc nào cũng thật là đặc biệt. Nhưng khi mẹ ôm Lem vào lòng và thủ thỉ "con gái mẹ có một trên đời", thì Lem trả lời mẹ như vậy đấy.

Đúng rồi con ạ, trên thế giới này mỗi cá nhân là một sáng tạo diệu kỳ của tự nhiên, người nào cũng có những câu chuyện lý thú để kể về cuộc đời của họ, và mỗi câu chuyện có một điều kỳ diệu riêng. Mẹ hiểu, và cũng mong Lem luôn suy nghĩ một cách khiêm nhường như vậy chứ không coi mình là "trung tâm của vũ trụ". Song, như thế không có nghĩa là con không đặc biệt, bởi con là Lem, là con gái đầu lòng của bố mẹ, với những đặc điểm riêng, những nét đáng yêu riêng nằm trong ADN của con rồi.

Tâm lý - Tình cảm


Mẹ vẫn thường gọi Lem là người bạn nhỏ và càng ngày Lem càng tỏ ra là người bạn tốt nhất của mẹ. Lem thường tâm sự với mẹ, rằng mẹ phải là bạn của con nhé. Là bạn, theo Lem hiểu, nghĩa là luôn gắn bó, yêu thương Lem, không được làm Lem buồn, phật ý, và đặc biệt luôn luôn sẵn sàng chơi chung với Lem bất cứ lúc nào và ở đâu. Gìn giữ mối liên hệ để hai mẹ con luôn bên nhau và luyện cho con tính tự lập, không phụ thuộc vào mẹ, là hai việc tưởng dễ mà không dễ chút nào, con nhỉ. Mẹ hi vọng rằng Lem mãi mãi tin tưởng mẹ và chia sẻ niềm vui của mình với mẹ như thế, nhưng mẹ cũng mong rằng Lem tự tin và tự lập hơn nữa. Điều này có thể dễ dàng thực hiện nếu bố mẹ mau chóng cho Lem được làm "chị Hai" - nhưng có lẽ phải một thời gian nữa, con yêu nhé.

Lem rất thích có em bé và thường nói chuyện với em bé tưởng tượng đang nằm trong bụng mẹ. Mẹ cũng thích trò chơi dễ thương đó của Lem, và thường hỏi Lem, xem Lem thấy em bé đang làm gì khi nhìn qua rốn mẹ. Phần lớn thời gian, theo Lem, em bé đang chơi máy tính (?), còn lại là đang ăn, ngủ, đang tắm, hoặc làm vệ sinh cá nhân. Mong sao các em của Lem cũng sẽ ngoan ngoãn đáng yêu như chị Hai, con nhỉ!

Lem không bao giờ ngại ngùng thể hiện tình cảm của mình. Lem luôn nói rằng Lem cũng yêu mẹ mỗi lần mẹ nói yêu Lem. Lem thích ôm hôn bố mỗi buổi sáng và không ngại ngần chia sẻ phút giây âu yếm với bố cho mẹ. Lúc nào Lem cũng giang rộng vòng tay khi mẹ cảm thấy cần người vỗ về, ôm ấp. Thực ra cứ ở bên Lem là mẹ lại muốn ôm trọn Lem vào lòng mà hôn hít, vuốt ve mãi thôi. Cho nên mẹ cũng phải kiềm chế, không thể lúc nào cũng hỏi Lem "Con có thể ôm mẹ một cái được không?", vì Lem rất chiều mẹ ở "khoản" này mà.

Lem biết bài hát nào mẹ thích, Lem thường nhắc mẹ "ho" mỗi khi tiếng mẹ bị khản đi (vì đọc truyện cho Lem đó), Lem biết khuyên mẹ uống mật ong khi mẹ ho vì cảm lạnh, Lem thích chọn giày dép và quần áo cho mẹ mặc đi làm nữa. Khi Lem theo mẹ đi tắm, Lem luôn là người đóng cửa cẩn thận vì sợ mẹ bị lạnh. Khi mẹ đưa Lem đến trường, Lem luôn nhớ dành cho mẹ một phần đồ ăn sáng phòng khi mẹ đói. Lem rất nhạy cảm khi mẹ buồn, và luôn nhớ để hỏi han mẹ liệu mẹ có khóc, có buồn không. Nếu mẹ không nói đúng tâm trạng của mình, Lem sẽ gặng hỏi cho bằng được, vừa hỏi vừa nhìn sâu vào mắt mẹ, vuốt ve.

Lem yêu mẹ nhưng không hề đối xử thiên vị với bố đâu nhé. Lem hiểu tính cách bố thế nào, hiểu khi nào bố không thích bị làm phiền và đã đôi lần nhắc nhở mẹ "leave him alone" khi mẹ định "khêu gợi" bố dậy sớm vào một buổi sáng cuối tuần.

Với bố, Lem luôn là đứa con gái bé bỏng cần phải được bảo vệ, nhưng đồng thời bố lại cũng rất kỷ luật và nghiêm khắc - bố không thích khen ngợi nhiều và không thích việc giải thích dài dòng. Còn mẹ, mẹ lại muốn con gái mẹ phải thật tự tin, rằng con có thể làm được bất cứ điều gì, không ngại thử thách và tìm hiểu những điều mới lạ, nhưng đồng thời mẹ cũng cho Lem một "khoảng linh hoạt" phù hợp với lứa tuổi của con - mẹ không tiếc lời động viên con và sẵn lòng cho con thời gian, sẵn lòng dùng lời nói giải thích cho con để con tự lựa chọn cách hành động đúng đắn. Mẹ và bố khác nhau khá nhiều, phải không con? Hi vọng đó chỉ là sự mâu thuẫn tương sinh để giúp cho gia đình nhỏ bé của chúng ta hoàn thiện, con yêu nhỉ.

Sách vở

Khoảng ba tuổi rưỡi Lem đã viết thành thạo tên của mình, tên mẹ, tên bố, và tên dì Hương. Lem có thể nhận biết được tên của các bạn trong lớp mẫu giáo qua chữ cái đầu cùng với (có thể là) nhận dạng độ dài ngắn hoặc hình thù của các từ. Nếu hồi ba tuổi khi Lem đã biết nhận diện toàn bộ mặt chữ trong bảng chữ cái để từ đó mẹ đọc chính tả cho Lem đánh máy tính, thì bây giờ mẹ đã có thể đọc chính tả từng chữ để Lem viết được rồi đấy. Lem học viết chữ bằng nhiều hình thức, đầu tiên có thể là tô chữ, sau đó là dùng các que đũa xếp thành hình chữ, rồi có thể là một buổi sáng thức dậy dùng ngón tay viết lên không khí để mẹ đoán xem là chữ gì. Còn bây giờ với giấy và bút, Lem có thể viết được các từ có nghĩa hoặc tên riêng nhờ có mẹ đọc chính tả hoặc đánh vần. Lem không chỉ viết chữ mà còn biết viết dấu như gạch ngang, hai chấm v.v... Tất cả Lem học bằng một sự say mê như một trò chơi - chơi mà học bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu - chứ mẹ hoàn toàn không phải nhắc nhở đâu nhé. Điều này có lẽ phải cảm ơn một phần lớn các hoạt động ở trường mẫu giáo đấy.

Lem đã đếm bằng tiếng Anh đến khoảng bốn mươi, và đếm tiếng Việt được đến khoảng hai mươi không cần nhìn số. Nếu được nhìn thì có lẽ mọi việc dễ dàng hơn rất nhiều, con nhỉ.

Sở thích lớn nhất của Lem tới giờ có lẽ là đọc sách. Nhà mình ở gần thư viện nên rất tiện lợi cho việc mẹ thường xuyên mượn sách về cho Lem đọc. Mỗi lần mẹ mượn khoảng hai, ba chục quyển; Và thường là Lem đọc hết hai, ba chục quyển truyện bìa cứng ấy trong vòng hai buổi tối. Ngoài ra, việc đầu tiên khi Lem đến nhà ai (hay bất cứ đâu, dù đó là cửa hàng đồ chơi, thư viện, hay phòng khám ...), đó là nhặt lấy một cuốn sách và xem một cách say sưa. Rảnh thì Lem nhờ mẹ đọc, không thì Lem cũng tự xem bằng hết những quyển sách trong tầm tay rồi mới mãn nguyện ra về. Trong năm 2007, Lem đã đọc qua gần 200 cuốn sách, trong đó có những cuốn Lem đọc đi đọc lại không dưới mười lần.



Sách là kho tàng tri thức vô tận của nhân loại được lưu lại trên những trang giấy. Mẹ hi vọng con sẽ mãi duy trì và nuôi dưỡng tình yêu của mình với sách vở, nhé con yêu.



Âm nhạc

Lem có vẻ nhạy cảm đối với tất cả các loại nhạc, từ pop (Britney Spears, Michael Bublé), R&B (Rianna, Alicia Key), classic pop (Michael Jackon, Billy Idol), nhạc cổ điển, đến nhạc mẫu giáo (nursery rhymes). Thuộc lòng nhạc mẫu giáo là tất nhiên, nhưng thỉnh thoảng Lem còn nhẩm hát "Sway", "Baby one more time" hoặc các bài hát phổ biến (pop) dễ nhớ dễ thuộc trên đài hoặc ti vi. Sắp tới mẹ sẽ giới thiệu nhiều hơn với Lem những bài hát đầy tính nhân bản của The Carpenters, Whitney Houston, Mariah Carey ... mà ngày xưa hồi còn trên ghế nhà trường mẹ thường nghe . Mẹ sẽ cho con nghe chọn lọc thôi, những bài hát về thiên nhiên, về gia đình, những bài hát hình thành nhân cách con người qua các giọng hát thiên phú.

Một năm qua theo học Music Wonderland vào mỗi sáng thứ Bảy dường như cũng phát huy cho Lem phần nào kỹ năng cảm nhận về âm nhạc, về nhịp, phách (hi vọng đây không chỉ là tưởng tượng của mẹ chứ?!). Lem có thể nghe nhạc và tưởng tượng xem trường đoạn nào thì phù hợp với tâm trạng gì, vui tươi, sợ hãi, ngộ nghĩnh, hài hước, lãng mạn, giận giữ, hay ngạc nhiên. Lem còn có thể thể hiện các tâm trạng này qua vẻ mặt, hành động, và những điệu múa tự biên tự diễn.

Cũng như nhiều bé gái khác ở độ tuổi này, Lem bắt đầu thích tự nghĩ ra bài hát và ngân nga hát, giai điệu thường là sôi động và mãnh liệt - như tính tình của con vậy. Lem cũng thuộc nhiều bài hát, trong đó có một số bài "xuyên tạc", gần đây có bài :

"Happy Birthday to you,
You live in the zoo,
You look like a monkey,
You smell like one too...".


Mẹ với dì Hương rất thích thú khi nghe con hát bài này lần đầu tiên, chắc chắn là được học từ các cô ở trường. Miễn là bài hát không có nội dung xấu, tiêu cực, mẹ thấy mấy bài hát sáng tạo này cũng dễ thương đấy chứ!

Múa - khiêu vũ

Sự nhạy cảm với âm nhạc thể hiện ở các điệu múa tự biên rất phù hợp với các tiết tấu nhạc mỗi khi nhạc nổi lên.

Với ballet, có lẽ bản nhạc Hồ Thiên Nga của Tchaikovski vẫn để lại ấn tượng sâu đậm cho Lem nhất. Lem say sưa với những đoạn thiên nga trắng đang múa, nhưng không hào hứng mấy khi tới đoạn mụ phù thuỷ màu đen xuất hiện... Dù sao thì Lem cũng là sinh viên Trường múa Ballet Victoria được 1 năm rồi đấy - thật nóng lòng cho tới năm học mới, Lem nhỉ.

Hội họa

Mẹ của con nhạc cũng không giỏi mà họa cũng không, ngoại trừ lòng yêu nghệ thuật và ngọn lửa sáng tạo thì luôn luôn âm ỉ cháy. Mẹ không dám gửi gắm ước mơ của mẹ vào Lem, nhưng rõ ràng mẹ thấy Lem cũng yêu thích công việc vẽ vời lắm nhé. Lem bắt đầu chơi với bút và màu vẽ khi đến nhà trẻ hồi hơn một tuổi rưỡi, và từ đó Lem đã làm quen với khá nhiều nguyên liệu hội họa. Lem biết phân biệt màu nước, màu dầu, bút dạ, bút chì màu, bút sáp, và nhiều hình thức nghệ thuật khác nữa như cắt dán, xếp hình. Nếu lên ba, các bức tô màu của Lem còn ngoệch ngoạc và không hoàn thiện thì từ khi khoảng ba tuổi rưỡi, mẹ để ý Lem đã có khả năng tập trung rất cao khi vẽ, hoàn thành tác phẩm một cách nhanh nhẹn, sạch sẽ và hoàn thiện.

Lem có một phong cách hội hoạ rất thú vị, đó là việc sử dụng rất nhiều màu sắc cho một bức tranh. Chẳng hạn với tô màu một con mèo hay một con voi, nhất định trên thân mình của con vật đó sẽ có ít nhất đủ bảy sắc cầu vồng. Nếu phải viết một dòng chữ, Lem sẽ hào phóng và tỉ mỉ viết mỗi chữ một màu khác nhau. Mẹ thử làm nhà phê bình hội hoạ nhé - mẹ nhận định Lem là một em bé yêu đời, tự tin - thế giới quan của con nhiều màu sắc, vui tươi, muôn hình muôn vẻ; con quan tâm và tò mò trước vạn vật xung quanh, tất cả đều có ý nghĩ với con và khơi gợi ở con sự sáng tạo nghệ thuật. Có phải vậy chăng, và liệu trạng thái này có được duy trì mãi mãi... Mẹ không thể nói trước, nhưng mẹ hiểu trách nhiệm của mình. Thế giới quanh con có hoà bình, đầy tình yêu thương, và đầy cảm hứng hay không, một phần phụ thuộc vào việc bố mẹ duy trì cho con một môi trường trong sạch, an toàn, nhiều cảm hứng, vào việc bố mẹ phải luôn tôn trọng, tin tưởng, động viên con và gương mẫu với con từ rất sớm nữa.









Không những vẽ, tô màu, Lem có nhiều nhận xét ngộ nghĩnh khi xem tranh. Trong truyện "Chú bọ dừa lười biếng", có đoạn "Bọ dừa chê không thích ngủ trên mai rùa vì rùa ta nằm suốt ngày nằm ngoài nắng nóng". Lem hỏi ngay, "Rùa nằm ngoài nắng sao không thấy mặt trời; Nhất định người minh họa sách phải vẽ thêm mặt trời thôi..." Lại kể đến một bức tranh của Lem, thay vì vẽ bạn gái mặc váy như nhiều hình mẫu đã xem, Lem chỉ vẽ bạn mặc quần. Mẹ "nhắc", sao Lem không vẽ váy? Lem bảo, con gái mặc quần cũng được chứ không cần phải mặc váy đâu.

Không cần phải mẹ phải giải thích, Lem làm mẹ ngạc nhiên khi Lem có cách phân biệt các con vật rất nhanh, chỉ bằng một nét vẽ. Chẳng hạn, con lợn sẽ có cái mũi hình bầu dục và hai lỗ mũi to, con vật có cái đuôi thật dài và mảnh là con chuột, con vật có ria dài là con mèo, con vật có bướu là con lạc đà, con ngựa thì có cái đuôi thật rậm v.v... Khi nhìn thoáng qua một bức tranh có các con vật đồng dạng, Lem có thể liệt kê ra các khả năng ("Is it a horse, a camel or a donkey?") và nhanh chóng nhận định đó là con vật gì ("Ah, it's a donkey!").

Quan hệ xã hội

Lem tỏ ra là một cô bé khá tinh ý, nhạy cảm và biết không cảm với người khác. Lem được các bạn ở trường khá ưu ái và thích chơi cùng, và mỗi lần đi chơi đều để lại ấn tượng tốt cho mọi người là một cô bé ngoan và dễ thương.

Lem - Amy



Lem - Sarah


Lem - Hannah


Lem - Ashley


Lem - Seren


Sinh hoạt hàng ngày

Thỉnh thoảng Lem phát biểu những câu mà với mọi người thì có vẻ bình thường, với mẹ thì đó lại là điểm rất đáng yêu của Lem:

- Những câu nói cửa miệng như: "silly billy", "let's wait and see"

- Bài hát Alice the Camel

- Lem rất giỏi chơi tìm lối ra (maze) nhé - bố thì bảo Lem nên dùng ngón tay đi trước, nhưng Lem lại thích dùng bút tô đường luôn (dùng bút bi giải đố là biểu hiện của người lạc quan đấy!).

- "It's not waking up time yet, leave him alone" - Đôi khi Lem vẫn nhắc mẹ để cho bố ngủ thêm chút nữa vào một buổi sáng cuối tuần.

- "It's a beautiful day today" - những ngày Melbourne vào xuân, nắng vàng dần thay thế những ngày đông mưa và giá rét, Lem thường nhận xét như vậy trên đường đến trường.

- "Let's see who is going home today", Lem đột nhiên bình luận khi xem chương trình TV "America's next top model". Kể về chương trình này, có hôm người mẫu bị loại là cô gái đóng vai Goldilocks trong một buổi chụp ảnh mẫu, Lem nhận xét ngay, "Goldilocks goes home because she is naughty". Chả là chiều hôm đó Lem vừa đọc câu chuyện "Goldilocks và ba con gấu" mà.

- Lem có thể phân biệt giữa tiếng Anh, tiếng Việt và tiếng Trung - con ve đọc theo tiếng Việt là /sicada/, đọc theo tiếng Anh là /sicadơ/ - Lem phân biệt rõ ràng các phát âm của hai ngôn ngữ.

- "Teachers don't kiss", Lem cảnh giác mẹ khi hai mẹ con đang chơi trò chơi ưa thích của Lem là "Lem đưa đón mẹ đi học".

- Dì Hương bị mất chìa khoá cả tháng cho đến khi Lem là người tìm ra và đưa dì Hương ngay. Điều này cho thấy Lem rất để ý đến sự việc xảy ra quanh mình (dì Hương không hề kêu ca nhiều về việc mất khoá) và theo dõi cho đến khi có kết quả.

- Lem khá có chính kiến về việc mình thích làm gì, đi đâu, ăn gì chứ ít khi phải nhắc nhở. Nếu mẹ có sốt ruột mà nhắc nhở, Lem sẽ mượn lời của Aladin khi nói với Jasmine trong một phim hoạt hình Walt Disney, "Mẹ tin tưởng con chứ?".

- Một số trò chơi Lem ưa thích là đóng vai mẹ - con, cô giáo - học sinh, người bán hàng và người mua hàng. Có lần Lem tự nhận mình là "shop-lady", mua bán, tính tiền với các loại hộp, những miếng giấy tròn thủ công, và cả những con giống nữa. Nếu hàng được mẹ mua hết, Lem sẽ bảo mẹ đi về, ngày mai đến mua, để tối Lem còn đi mua thêm hàng đã. Chẳng ai dạy, thế mà Lem đã nghĩ ra một vở kịch rất lô-gích và thú vị. Bố và mẹ thực sự rất thích trò chơi "shop-lady" này của Lem đấy, nhất là khi người bán hàng đáng yêu thường tranh thủ vắng khách để nhảy nhót sau quầy hàng ấy.

- Có lần mẹ nhờ Lem lấy trong "lợn đất" ra hộ mẹ một đồng xu trị giá hai đô để mẹ đi mua báo mà không hướng dẫn gì thêm. Bằng cách ngồi chăm chú tìm bằng được đồng xu có số 2, 2 chứ không phải 20 nhé, Lem đã tìm được cho mẹ đồng xu vàng mà mẹ cần. Đúng là chỉ cần tin tưởng ở con, điều mà con vẫn hay nói với mẹ - "do you trust me?!" - "oh yes I do, my dearest!".

- Lem đã biết xem giờ chẵn sau khi mẹ mua cho Lem quyển sách "Harry và đàn khủng long tập xem giờ", và mẹ đọc đi đọc lại cho Lem phải đến hơn mười lần cơ đấy.

- Lem cũng khoái được mẹ mát-xa bấm huyệt, y như người lớn vậy.

- Câu nói mà Lem hay nói (một cách hãnh diện) nhất: "I did it by myself!". Ngoài ra thỉnh thoảng nếu được bố mẹ hướng dẫn nhiều quá, Lem sẽ phản ứng: "I know that!", hoặc "I saw that already!". Được cái các phản ứng của Lem trong các tình huống liên quan đều khá hợp lý - cho nên bố mẹ cũng rút kinh nghiệm nhé!

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2007

Đổi gió

Nước Úc thay đổi Chính phủ. Xuân chuyển sang hè. Lem sắp bước sang tuổi thứ Năm. Anh và em đều sắp "già" thêm một tuổi... Gia đình sắp sửa lại một lần nữa lựa chọn điểm đến tương lai.

Cuộc sống là một chuỗi vận động và đổi thay. Từ khi còn rất trẻ, em đã phần nào cảm nhận rằng số phận em là một sắp đặt khá phức tạp, hoặc nếu không, đó cũng là một bản nhạc khó - gồm đủ các âm vực, các cung bậc, lúc bổng lúc trầm. Bởi vậy mà bước vào tuổi 20, em đã dự định sẽ có lúc viết hồi ký cho mình.

Có lẽ nào lúc này em đang trải qua giai đoạn "trầm lắng" của cuộc đời? Bây giờ, niềm vui của em là rũ bỏ tất cả để tận hưởng tối đa những giây phút hạnh phúc và thần tiên bên con gái. Hạnh phúc ấy có thể không có anh, không có công việc, không có bạn bè, không có sách vở, không có tiền bạc, chỉ tiếng cười trong trẻo và ánh mắt âu yếm của con mà thôi.

Hạnh phúc lúc nào cũng đáng trân trọng và không dễ gì có được. Em biết ơn vì hạnh phúc này, rất nên, phải không anh?

Melbourne, 9 days til Christmas

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2007

Tốt nghiệp lớp Mẫu giáo - Trường Múa Victoria

Lần thứ hai biểu diễn trên sân khấu Nhà hát, Lem có cảm xúc gì không?

Lần đầu tiên Lem say sưa nhún chân và xoè tay theo điệu một bài hát Pháp "Kìa Con Bướm Vàng" là trên sân khấu Nhà hát Hồng Hà - nhà hát nằm trên phố Đường Thành, Hà Nội. Khi đó Lem vừa tròn 2 tuổi rưỡi, nhưng đã rất tự tin và chững chạc trên sân khấu. Ở dưới ghế khán giả, mẹ hồi hộp xem Lem làm đúng mọi động tác theo đúng nhịp nhạc và với một sự tập trung cao độ. Với bộ váy cánh tiên màu hồng đậm và hai bím tóc hoa hồng, đôi bàn tay xinh xinh xoè ra và chụm lại phía trước mô tả những cánh bướm đang dập dờn trong gió, Lem góp phần làm cho dàn múa lớp "Explorer Yellow" của trường Mẫu giáo O'hana thành công rực rỡ.

Lần này, Cung Văn hoá của Quận Darebin ở cách Nhà hát Hồng Hà hàng chục ngàn cây số và vượt Thái Bình Dương ... Lem của mẹ có cảm nhận một sự khác biệt nào hay không? Năm nay, nhà hát lớn hơn năm ngoái rất nhiều. Lượng khán giả cũng đông hơn, vì trường múa không chỉ dành cho lứa tuổi mẫu giáo mà tất cả các lứa tuổi, do đó số lượng các gia đình đến dự tấp nập và nghiêm túc hơn. Vé cho buổi diễn được bán hết từ rất sớm, và với giá khá cao :) Chương trình kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ, với hai lần nghỉ giữa giờ cơ đấy! Màn diễn của lớp múa Mẫu giáo ở ngay phần đầu, nhưng biểu diễn xong, Lem vẫn tiếp tục say sưa thưởng thức từng màn múa, từ hip hop, jazz, hiện đại, giày gõ (tap), đến nhạc kịch, và thực sự bị cuốn hút cho đến khi chương trình kết thúc vào lúc hơn 11 giờ đêm. Một điều bất ngờ đang chờ đợi Lem ở phần kết thúc, phải chăng Lem thức khuya vì cảm nhận được điều này?

Sau một năm học gồm bốn học kỳ, một lần tổng duyệt tại trường múa và một lần tổng duyệt tại Nhà hát, cuối cùng thì đêm diễn đã đến. Sau khi các chị Jenny và Anna trong vai hai nhân vật dẫn truyện múa khúc dạo đầu, tấm màn nhung đỏ được kéo lên trong tiếng nhạc "Wee Willie Winkie", bài hát mẫu giáo mở đầu cho tiết mục "Truyện Mẫu giáo" (The Nursery Book). Trên sân khấu, các diễn viên nhí lớp Mẫu giáo trong trang phục "đồ ngủ" gồm hai màu hồng và xanh nõn chuối, xếp vòng cung trong tư thế gập người nằm ngủ. Rồi theo lời hát, các diễn viên nhí vươn vai choàng tỉnh, bắt đầu thay đổi đội hình, và làm các động tác ballet. Lem tỏ ra đã rất nhuần nhuyễn với các động tác này, như là chuyển tư thế từ đứng sang ngồi, tay chống hông nhún chân bên này sang bên kia, chạy nhẹ nhàng trên đầu ngón chân, hay uốn tay mô tả cánh bướm bay. Thứ tự sắp xếp đội hình có vẻ khác với buổi sáng hôm tổng duyệt, nhưng có vẻ sự "lộn xộn" mới phát sinh này không làm Lem bận tâm nhiều lắm. Lem vẫn say sưa diễn, nhún nhảy theo tiếng nhạc và cẩn thận theo dõi chị Jenny làm mẫu múa cùng. Bài hát sớm kết thúc và trong nháy mắt Lem và các bạn đã chạy vào trong cánh gà sân khấu. Tiếng vỗ tay rộ lên khắp hội trường để cổ vũ cho các diễn viên nhí đã hoàn thành xuất sắc bài múa. Mẹ còn đang lưu luyến với Lem thì các diễn viên lớp lớn đã chuẩn bị sẵn đội hình cho bài hát tiếp theo ... "Pop Goes the Weasel"...


Sau giờ nghỉ giữa giờ lần thứ nhất, Lem hồ hởi đón mẹ tại cửa sân khấu bằng một nụ cười rạng ngời mà mẹ không thể nào quên - Nụ cười của một diễn viên múa hài lòng với bài diễn của mình, đầy năng lượng, mãn nguyện và vui sướng. Mẹ giúp Lem thay đồ diễn, mặc lại chiếc váy Tinkerbell ưa thích và cùng Lem trở lại khán phòng. Khi đi ngang qua sân khấu, Lem sung sướng kể với mẹ, bằng tiếng Anh, rằng con vừa mới biểu diễn ở sân khấu trên cao này đấy. Ngồi trên chiếc ghế khán giả bọc nhung, Lem rạng rỡ và tự tin, líu lô kể chuyện biểu diễn cho mẹ nghe. Lem ăn một lèo hết 5 miếng chả thịt gà mà vẫn còn "thòm thèm", lao động nghệ thuật quả là vất vả đấy chứ!

Mọi tiết mục đều thành công xuất sắc không có một trở ngại nào, ngoại trừ việc một vài màn diễn của các diễn viên bé hơn thỉnh thoảng lại làm cho khán giả cười vui thích vì sự ngộ nghĩnh, ngây thơ, của một số động tác chưa nhuần nhuyễn, hoặc quá nhiều cảm xúc đến mức phô trương. Lem rất nhạy cảm với các bản nhạc sống động có nhịp trống nhanh, và thường đứng tại chỗ múa theo một cách hồn nhiên. Những bài hát của Justin Timberlake, Michael Buble, Kylie Minogue v.v... được đưa vào dàn dựng thành những điệu múa hiện đại, hip hop, jazz v.v... một cách khéo léo và duyên dáng. Lem làm theo những động tác khó như đá chân cao, ngửa người ra sau ... Lem biết không, thực ra, trong Nhà hát có những nguyên tắc riêng, nhất là việc khán giả phải ngồi nghiêm túc tại ghế của mình và giữ trật tự. Thế nhưng mẹ không dám nhắc Lem nhiều, vì, thứ nhất mẹ sợ làm như vậy lại thêm ồn ào. Thứ hai, dù sao đêm này cũng là đêm biểu diễn của các diễn viên nhí nên mọi người sẽ châm chước. Và thứ ba, nhìn Lem thả hồn vào âm nhạc đáng yêu quá đi thôi, mẹ không nỡ làm con "mất hứng" :) Khán giả xung quanh cũng có vẻ không phiền, ngược lại một số người còn khen con đáng yêu ("So..o.. cute!") nữa. Hi vọng lớn dần lên con sẽ học thêm cách ứng xử một cách lịch sự và thanh lịch trong nhà hát để mẹ không phải lo lắng nhé!

Cuối cùng thì buổi lễ trao phần thưởng và học bổng cho các học sinh xuất sắc đã đến. Phần thưởng công bố đầu tiên được trao cho học sinh xuất sắc của khối Mẫu giáo cho thành tích học tập chăm chỉ và đạt kết của tốt. Thật là bất ngờ, trong mấy chục học sinh nhí, bà Hiệu trưởng đã lựa chọn và nêu tên "Minh Dao" trước khán phòng Nhà hát. Mọi người vỗ tay cổ vũ, trong khi bà Margaret giải thích rằng giờ này đã muộn nên chưa chắc các diễn viên nhí còn thức để nhận phần thưởng. Tuy nhiên, bà chưa kịp ngắt lời thì Lem đã nhanh nhẹn bước lên bục cầu thang sân khấu, chân trần, váy xoè bồng bềnh, tóc xoã ngang vai ... tự tin nhận quà sách và ôm hôn bà. Thật là đáng tự hào, phải không con? Cuốn sách phần thưởng "My First Ballerina Book" quả là một món quà quý giá; mẹ hi vọng con sẽ làm cho tủ sách phần thưởng của con ngày càng nhiều thêm nhé.

Chúc con ngủ ngon sau một ngày đầy sự kiện như hôm nay - mẹ sẽ viết tiếp vào ngày mai. Hôn con! xxx