Thứ Hai, 19 tháng 11, 2007

Mùa Giáng sinh ....



Con yêu,

Tuần trước mẹ cùng con gái vào Bourke Street Mall để cùng các bạn nhỏ chào đón ông già Nô-en. Sau suốt cả tuần háo hức chờ đợi, sáng sớm ngày Thứ Bảy, Lem diện bộ quần áo hoa gam hồng tươi cùng mẹ vào trung tâm thành phố.

Lem phấn khởi theo dõi màn trình diễn của các nhân vật hoạt hình quen thuộc - Shrek, Donkey, Puss và Fiona. Rồi trong tiếng reo hò hồ hởi của các em bé cũng như các ông bố bà mẹ yêu thích các hoạt động ngoài trời, Santa hiện ra trong bộ quần áo màu đỏ, trắng, quen thuộc. Lem nhún nhảy theo nhịp nhạc "Jingle Bells" và hào hứng vẫy chào Santa ...

Santa là ai? - Một ông già phúc hậu với bộ râu bạc trắng, xồm xoàm nhưng luôn nheo mắt cười thân thiện. Một ông già đến từ cực Bắc, luôn luôn ấm áp trong bộ quần áo màu đỏ, với đôi ủng màu đỏ và chiếc mũ chóp dài cũng màu đỏ, tất cả đều điểm xuyết những viền lông trắng một cách nổi bật. Một ông già luôn luôn nhẹ nhàng, âu yếm với trẻ nhỏ, và luôn dành cho các con những món quà ưng ý nhất. Phải rồi, ông già No-en đâu chỉ có trong huyền thoại ...

Trời nắng gắt báo hiệu mùa hạ chói chang sắp đến. Lem theo chân mẹ vào Santa-land, nơi Lem sẽ gặp gỡ em Gấu, em Titti, em Sóc và các em nhỏ khác mới quen. Lâu ngày Lem không đi chơi cùng và gặp gỡ các bạn, Lem tỏ rõ vẻ xa lạ. Tuy nhiên, rõ ràng là nếu Lem ngại ngùng thì các em bé còn rụt rè hơn. Mẹ hi vọng khi các con lớn thêm chút nữa, các con sẽ biết cách làm quen, tự tìm bạn và chọn bạn cho mình, Lem nhỉ.

Ngày vui bao giờ cũng trôi qua nhanh. Lem tỏ ra là chị lớn hơn cả, nhất là khi các em đều còn ngồi xe đẩy trong khi Lem cứ nắm tay mẹ và tự bước thoăn thoắt một mình, thậm chí khi đi đến gian hàng thời trang, Lem còn nhanh nhẹn tháo dép xăng-đan để ướm giày nữa chứ.

Có một bức hình mẹ chụp được khi Lem tạo dáng bên cạnh cô ma-nơ-canh trên bục trưng bày. Lem đứng ở tư thế đẹp và thành thạo lắm nhé. Mẹ chẳng mong con gái mẹ làm người mẫu, nhưng mẹ thấy đáng yêu làm sao khi con đã biết "điệu" rồi.

Lem còn chụp nhiều hình nữa với xe ôtô của ban nhạc The Wiggles - "the Big Red Car", với các bạn, các nhân vật hoạt hình dạo chơi trong khu Myer, và với mẹ. Nhưng mẹ rất tiếc phải kể lại cho Lem là mẹ đã đánh mất chiếc máy ảnh đó rồi, ngay tại gian hàng đồ chơi Santa-land đó. Mẹ "đoảng" quá phải không? Mẹ tiếc nhất là những hình ảnh lưu niệm mà hai mẹ con mình chụp cả ngày hôm đó ... Rất nhiều người chia sẻ với mẹ vì vụ mất mát này, kể cả chú cảnh sát mà mẹ đến thông báo "vụ án" cũng tỏ vẻ đồng cảm ... Cả tối hôm đó mẹ cứ thầm ước, người nào tìm thấy máy ảnh của mẹ xin hãy trả lại cho mẹ cái thẻ nhớ, chỉ cần cái thẻ có lưu hình hai mẹ con mình ...

Nhưng mà thôi, cuộc đời này còn nhiều thứ quan trọng hơn, phải không con? Việc mất chiếc máy ảnh nhắc nhở mẹ phải cẩn thận hơn nữa khi đưa con đi chơi - luôn luôn giữ chắc bên mình những gì là của mình, con nhỉ. Dù sao, không gì so sánh được với việc có con yêu bên cạnh, được ôm con vào lòng, được nhìn con lớn lên và hạnh phúc mỗi ngày ...

Con yêu ạ, mẹ đã mua một cái máy ảnh mới để thay thế cái cũ. Tất nhiên, mẹ chỉ bóc tem nó khi mẹ có thể khẳng định chắc chắn sẽ không bao giờ tìm lại cái máy ảnh cũ được nữa. Buổi đi chơi đầu tiên của mùa Giáng sinh kết thúc như vậy đấy... May sao cô Vân (mẹ em Gấu) vẫn chụp được mấy tấm hình Lem đi chơi cùng các bạn đây nhé!

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2007

Khởi đầu ...

Con yêu,

Mấy hôm nay mẹ dành khá nhiều thời gian để tạo "Blog" cho con. Mẹ vẫn còn "lạc hậu" lắm trong việc trình bày và trang trí cho tập nhật ký trực tuyến này, con thấy đấy :)

Hôm nay mẹ bổ sung thêm mấy tấm ảnh của con chụp hôm ngày qua, hi vọng rằng các vài viết sẽ thêm sinh động nhờ nụ cười thân thiện và ánh mắt ấm áp của con. Loay hoay thế nào mẹ làm đảo lộn hết cả thứ tự và thời gian của các bài viết. Mẹ ghi lại để khi đọc, con không thấy ngạc nhiên tại sao mẹ lại viết về Melbourne Cup vào ngày thứ Tư và Cup Eve lại vào thứ Ba. Ừ, có vậy thôi...

À, sáng nay Lem đi học ngoan lắm nhé, trộm vía. Mẹ con mình lại hơi muộn một chút (lỗi này tại mẹ!). Nhưng khi đến nơi thì Lem rất vui vẻ bởi các bạn thân của con đều đã có mặt. Các bạn hồ hởi hỏi han con, có lẽ các con sẽ có nhiều điều để tâm sự sau một ngày nghỉ lễ vắng mặt nhau đấy. Chúc con một ngày học vui!

Mẹ yêu con ...

Melbourne Cup



Con yêu,

Đúng theo kế hoạch, hôm nay bố Tùng nghỉ làm ở nhà ... đọc sách. Còn mẹ, đương nhiên là có con và mọi người ở nhà thì mẹ không nghiên cứu được gì cả, nhưng mẹ không lấy làm tiếc vì điều đó đâu, con yêu. Thật ra, mẹ cũng có tranh thủ hỏi thăm một người bạn mà mẹ đang giúp đỡ trong một vụ việc có liên quan đến luật pháp. Vậy là đủ....

Buổi sáng, cả nhà lại dậy muộn hơn thường lệ; muộn đến nỗi gì lúc vừa dậy, dì Hương tưởng ba bố mẹ con mình đã đi chơi và bỏ dì ở nhà một mình. Nỡ lòng nào mình lại làm như thế, con nhỉ. Đi đâu chứ đi chơi thì nhất định phải có cả dì mới vui chứ. Nhiều lúc nhìn dì và con chơi với nhau, mẹ cứ cảm tưởng như mình đang nuôi hai đứa con, trong đó chị gái đầu lớn hơn em gái, là con, những 10 tuổi cơ đấy. Mẹ nghĩ vậy nhưng không dám tâm sự với dì như vậy, mẹ sợ một phần vì dì đang ở độ tuổi nhạy cảm sẽ nghĩ ngợi lung tung, một phần vì mẹ lo liệu mẹ có xứng đáng để đảm đương vai trò to lớn như vậy không? Dù thế nào đi nữa thì mẹ rất yêu dì, và con nữa, tất nhiên rồi!

Quanh đi quẩn lại mẹ chuẩn bị cho Lem đủ các bữa sáng, bữa ăn nhẹ buổi sáng, bữa trưa cũng đã quá 12 giờ. Được cái Lem hưởng ứng món sandwich trứng và dưa chuột của mẹ rất nhiệt tình nên mẹ cũng rất vui lòng. Suốt buổi sáng, Lem hết lấy sách ra đọc lại lấy giấy bút ra vẽ, một hồi cũng bày biện ra đủ một nhà toàn sách vở giấy bút. Mẹ mong rằng, dần dần Lem sẽ ngăn nắp hơn nữa, khi mà Lem biết khó chịu khi nhìn thấy nhà bừa bộn, biết tự động dọn dẹp nhà cửa sau khi chơi xong, mà không cần mẹ phải nhắc nhở. Trong lúc đó thì cả nhà sẽ cố gắng để làm gương cho con, con nhé.

Đúng 2h20 cả nhà mới xuất phát và chạy đua với tàu điện cũng như thời gian để đến Quảng trường theo dõi đua ngựa (Federation Square) cho kịp giờ vòng đua duy nhất của mùa đua ngựa được cả nước Úc mong đợi. Vòng đua có tên là Emirates Melbourne Cup, trong đó 22 chú ngựa nòi sẽ chạy trên một đường đua dài 3200m, là vòng đua dài nhất trong số 10 vòng đua diễn ra tại sân quần ngựa Flemington ngày hôm nay. 2h40 cả nhà lên tàu, 2h51 đến ga trung tâm và 3h đúng thì bố và con đã có mặt trước màn hình lớn trong khi mẹ còn lang thang xếp hàng mua vé cá cược. Chiếc vé được phát hành vào lúc 3h 56 giây; mẹ vừa quay lại chỗ ngồi thì cũng là lúc đàn ngựa bắt đầu phóng nước đại khi vừa có tín hiệu xuất phát và "cuộc đua ngựa làm cả nước Úc nín thở" bắt đầu.

Melbourne Cup năm nay, gia đình mình "làm nên lịch sử" vì mẹ chọn được Purple Moon là con ngựa về thứ hai. Tiền thắng cược không nhiều nhưng mẹ vẫn thấy vui vui - dù sao óc phán đoán của mẹ cũng không quá tệ (là so với năm ngoái khi mẹ chẳng chọn được đúng con ngựa nào).

Nếu như năm ngoái Lem còn ngơ ngác khi được đặt ngồi lên mấy chú ngựa con làm mẫu đi dạo trên Quảng trường thì năm nay Lem đã ý thức lắm rồi, rằng hôm nay là ngày nghỉ lễ và Lem sẽ chứng kiến Melbourne Cup. Lem, dì Hương và mẹ dành cả buổi chiều dạo chơi trong bảo tàng Đua ngựa tại Quảng trường rồi thảnh thơi làm một chuyến du ngoạn trên tàu điện du lịch City Circle hết gần một tiếng đồng hồ trước khi về nhà. Chẳng mấy chốc mà Lem sẽ là một thiếu nữ xinh đẹp, diện váy lụa thanh lịch và đội mũ kiểu như bao nam thanh nữ tú cùng lứa tuổi để đi dự đua ngựa đâu ... mẹ nhìn thấy trước được điều đó khi Lem đang điệu đàng ướm thử một chiếc mũ lông ngỗng trắng muốt và làm mẫu cho mẹ chụp ảnh.

Mẹ hi vọng Lem đã có một ngày nghỉ lý thú ... Hẹn gặp lại ở Melbourne Cup năm sau, con nhé!

Thứ Ba, 6/11/'07

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2007

Cup Eve


Con yêu,

Giờ này con đã ngủ rồi, còn mẹ tranh thủ viết nhật ký cho con. Một ngày như mọi ngày, bố đi làm, mẹ đưa Lem đi học, rồi mẹ đi làm (tối hôm qua Lem cũng đã ngồi lập kế hoạch cho gia đình đúng như vậy, chỉ khác là hôm nay dì Hương được nghỉ học nên đi chơi với bạn bè từ sáng sớm).

Mẹ đưa Lem đến lớp hơi muộn vì đêm Chủ nhật ngủ kỹ mà. Lem vừa bước vào lớp, bốn bạn, Sarah, Vincent, Hannah và một bạn mới mà mẹ chưa nhớ tên, đã chạy ra đón chào con. Cô Michelle đang ngồi chơi cùng các bạn, lên tiếng từ xa, "Hello Miss Popular!", rồi cũng đi ra ân cần hỏi han Lem và mẹ. Ấm áp biết chừng nào, Lem nhỉ! Mẹ để ý là Lem đáp lại sự nồng nhiệt của các bạn không được hồ hởi lắm, con chỉ e ấp đừng nép vào mẹ rồi từ từ đưa tay cho một bạn nắm, hôn tạm biệt mẹ, rồi cùng đi với bạn vào góc đồ chơi. Mẹ thầm mong con gái chủ động và tự tin hơn nữa mỗi buổi sáng đến trường. Nhưng đấy là suy nghĩ riêng của mẹ thôi, biết đâu sự "thận trọng" trong giao tiếp của con lại chính là nét đáng yêu của con trong mắt các bạn nhí thì sao? Dù sao mẹ cũng rất vui lòng vì con có vẻ rất hoà đồng với các bạn trong lớp và được bạn bè trong trường yêu quý.

Ngày mai là ngày lễ đua ngựa của Melbourne với "vòng đua làm cả nước Úc nín thở" vào lúc 3 giờ rưỡi chiều. Sau bữa cơm tối, mẹ hỏi xem liệu bố có kế hoạch nghỉ làm ngày mai không (Công việc của bố Tùng bận lắm, bố vẫn thường làm việc vào cả những ngày nghỉ nữa đấy). Bố chưa kịp trả lời thì cô con gái vô cùng tâm lý của mẹ đã nó khẽ, bằng tiếng Úc "Có chứ. Chúng ta sẽ đi chơi đâu thế ạ?" Bố mẹ cùng cười xoà, có ai ngờ, mặc dù đang mải đọc sách, Lem lại nhanh chóng trả lời một câu hỏi (không phải dành cho con) một cách hợp lý thế! Con nói vậy làm sao mà bố từ chối được đây?! Con yêu, mẹ tin rằng bố sẽ dễ dàng thu xếp được thêm một ngày nghỉ ý nghĩa nữa cho chúng ta, ngày mai ...

Ngủ ngon nhé, con yêu!

Thứ Hai, 5/11/'07

Thứ Hai, 5 tháng 11, 2007

Mở đầu Nhật ký cho con ...

Yêu thương của mẹ,

Mẹ sẽ viết nhật ký cho con bằng tiếng Việt nhé. Mẹ viết tiếng Việt để sau này con đọc tiếng Việt, một phần để con trau dồi thêm vốn ngôn ngữ quê hương mình, một phần vì tiếng Việt là thứ ngôn ngữ gần gũi với trái tim mẹ nhất, con yêu ạ.

Mẹ sẽ viết cho con với những lời từ trái tim của mẹ, từ tình yêu của mẹ dành cho con.

Con là niềm tự hào của mẹ, từ khi con bắt đầu thành hình và mẹ thai nghén con trong lòng ... đến bây giờ con đã tròn 3 tuổi 10 tuần và 5 ngày, con yêu. Gần đây con hay tâm sự với mẹ, rằng con sắp sửa lên bốn tuổi vào tháng Mười hai này. Con còn nói con muốn mẹ tổ chức cho con một bữa tiệc sinh nhật với chủ đề "Barbie". Ôi chao, thời gian trôi thật nhanh phải không con? Mẹ không hứa trước với con điều này vì mẹ không chắc mình có thể thoả mãn những mong muốn của con. Tuy nhiên, mẹ rất mừng vì con bắt đầu ý thức được về tuổi tác, về thời khắc, và biết trao đổi với mẹ những nguyện vọng của mình. Nhất định mẹ sẽ cố gắng để dành cho con trọn niềm vui khi ngày sinh nhật của con gần tới.

Hẹn con ở những trang nhật ký tiếp sau nhé, yêu thương!