Thứ Ba, 7 tháng 8, 2007

Melbourne vào xuân

“Này mùa xuân ơi đến mau đây_Về cho thêm xanh lá cây rừng_Trở về dừng bên suối trong lành_Nhìn hoa đang hé tưng bừng…”*

Melbourne đã bắt đầu những ngày nắng ấm. Tiết trời đang chuyển sang xuân một cách rõ rệt. Lối em đi về, hoa cải vàng dại một bên đường. Công viên vàng mịn màng hương sắc mimosa. Mặt trời ham vui đã bắt đầu trở lại thói quen đi ngủ muộn, để rồi sáng mai thức dậy vẫn dành cho em những tia nắng ấm áp nhất và rực rỡ nhất.

Chẳng lẽ đã qua rồi một mùa đông? Ồ, có lẽ em hơi vội vàng đó thôi. Dọc đôi bờ Yarra thân thuộc, những hàng cây phong lá rụng trơ thân gỗ khẳng khiu vẫn còn ngủ yên mà. Những bông hoa tuyết vẫn rơi đâu đó trên những vùng núi cao. Đêm khuya về vẫn còn lạnh giá.

Nhưng khác với những ngày chính đông lạnh lẽo, đường phố trung tâm đang ngày càng đông vui và rạng rỡ. Tiếng kèn saxophone của người nghệ sỹ già dưới gầm cầu Các Hoàng Tử lại bắt đầu dìu dặt hàng đêm, khi thành phố lung linh ánh điện màu lại bình thản soi mình xuống dòng sông huyền ảo và phẳng lặng. Bầu trời quang mây như một tấm chăn mỏng dệt bằng những ánh sao đêm, trùm phủ lên vai (đã thấp thoáng những bờ vai trần!) những đôi trai gái đang dìu nhau bước trong không gian sâu lắng xuân tình của giai điệu Pháp La Vie en Rose**.

Một người bạn cũ tâm sự với em - giờ này ở Hà Nội trời cũng “thu” lắm rồi, mặc dù mới trung tuần tháng Sáu. Nhớ buổi chiều chớm thu ngày ấy, trời mát mẻ, gió nhè nhẹ lùa vào trong tóc, em ngồi với bạn nhâm nhi cốc nước vối trên vỉa hè, tận hưởng giây phút bình yên khi ngắm đường phố giờ tan tầm. Có người đàn ông chạy xe hon-đa chở đằng sau một cái lồng gà rỗng, chắc vừa tan chợ. Một em bé đang líu lo kể chuyện cho mẹ nghe trên ghế trước của chiếc xe đạp mi-ni cũ. Vụt thấy chàng thanh niên khấp khởi ngồi trên chiếc Vespa, một tay lái xe một tay ôm bó hoa tươi. Tất cả đang trở về nhà, đang đến với những người yêu thương. “Hạnh phúc giản dị thật đấy!” – mấy người bạn gật gù với nhau, xong đâu đó họ lại lọ mọ chui vào tòa nhà cao tầng để tiếp tục công việc cho đến tối mịt; tâm hồn “no nê” vì đã được nuôi dưỡng bằng giây phút chuyện gẫu trên mấy chiếc ghế đẩu lung lay của chị bán nước nghèo.

Phải rồi, giờ này cái nắng hè gay gắt có lẽ đã nhường chỗ cho nắng mùa thu dịu nhẹ. Hà Nội thu trong em thơm hương hoa sữa. Hà Nội giờ tan tầm nhộn nhịp tiếng còi xe và tiếng nam thanh nữ tú chuyện trò rôm rả từng con phố (hay bất cứ nơi đâu). Hà Nội xanh mướt những hàng cây. Hà Nội mềm mại nét cong gợi cảm của những con đường “hẹn hò” và long lanh mát rượi mặt nước hồ tự nhiên. Hà Nội ngọt ngào và tinh túy nơi đầu lưỡi hương vị của những món “khoái khẩu” truyền thống.

Đi xa, em hay nhớ Hà Nội tha thiết vào những tiết giao mùa – có lẽ vì cái cảm giác bùi ngùi cho cái gì đó sắp qua, và niềm hân hoan đón chào điều đang đến, ở đâu cũng giống nhau thì phải. Cũng có thể vì thời tiết tương hợp, chỉ một chiếc áo mỏng khoác thêm cái áo cánh là em có thể tung tăng bất cứ nơi đâu. Nhưng cũng có điều gì không thật giống - Hà Nội nhộn nhịp và hối hả, còn Melbourne vào xuân mới tinh khiết, tươi mới làm sao ...

... Trong trẻo lắm - chỉ có trời xanh trong, nắng vàng dịu, và em

Tháng Tám, 2007
______

* Khát vọng Mùa xuân – Giai điệu: Mozart/ Lời Việt: Mai Huy Tân+dị bản!
** Édith Piaf, 1946